Đôi khi

Tháng 7 19, 2025

By Ngô Phùng Khánh

Trong suốt cuộc đời mình, tôi chưa từng thấy ai trong gia đình thực sự nghỉ hưu. Ông bà tôi nay đã ngoài 70, vậy mà mỗi ngày vẫn cặm cụi làm việc. Công việc đồng áng đã vất vả, lại thêm nghề đan lát mây tre – thu nhập chẳng đáng là bao, chỉ vừa đủ xoay xở qua ngày. Ông nội tôi gần như làm việc đến hơi thở cuối cùng. Ông chỉ có vài tháng ngắn ngủi để nghỉ ngơi trước khi căn bệnh ung thư cướp ông khỏi tôi, khi tôi mới lên sáu.

Đôi khi tôi tự nhủ rằng mình nên bớt những buổi cà phê, trà chanh hằng tối. Bởi khi nhẩm tính lại, số tiền ấy có thể tương đương với một ngày làm việc vất vả của ông bà, hay cả buổi chiều mẹ tôi rong ruổi dưới cái nắng gay gắt của Hải Hậu để thu mua ve chai, đồng nát.

Vậy mà tối nào tôi cũng đi. Không phải vì tôi dư dả, mà vì tôi sợ ở nhà – nơi khiến tôi thấy trống rỗng. Nhưng ngay cả khi đã hòa vào đám đông, giữa những ánh đèn rực rỡ và tiếng nhạc rộn ràng, tôi vẫn thấy lòng mình trống không. Như thể, tôi không thật sự thuộc về nơi nào cả.

Đôi khi tôi cảm thấy việc mình kiếm được tiền là quá dễ dàng – đến mức thấy bản thân không xứng đáng. Trong khi mọi người quanh tôi đều đang vất vả mưu sinh, tôi chỉ ngủ, thức dậy và lướt mạng. Tôi biết mình có thể làm tốt hơn, có thể chăm chỉ hơn để đạt được điều gì đó… nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cái cảm giác là “kẻ mạo danh” cứ luôn ám ảnh tôi – như thể tôi chỉ đang đóng vai người trưởng thành, mà chẳng biết năng lực thực sự của mình đang ở đâu.

Đôi khi tôi tự cho phép bản thân hài lòng với hiện tại – vì dù sao, tôi vẫn an nhàn hơn nhiều người. Nhưng nghĩ về tương lai, về những tháng ngày dài phía trước với mức lương eo hẹp, tôi lại thấy một màn sương mù dày đặc phủ lấy tất cả. Tôi tự hỏi: Chẳng lẽ cuộc sống này chỉ là một vòng lặp vô tận – sáng thức dậy, làm việc, tối đi chơi, rồi lại trở về nhà, ngày qua ngày như thế mãi sao? Rồi năm 30, 40 tuổi, tôi sẽ là ai? Tôi có nghĩ, nhưng dường như không biết phải nghĩ gì.

Đôi khi tôi muốn bỏ đi thật xa. Không hẳn là để tìm điều gì cụ thể – chỉ là cảm giác việc “đi” có thể sẽ đưa tôi đến đâu đó ý nghĩa hơn. Tôi muốn lên núi, xuống biển, đến những vùng đất chưa từng, gặp những con người xa lạ, nếm những món ăn chưa từng thử, sống những trải nghiệm mà trước nay tôi chỉ dám tưởng tượng.

Đôi khi tôi cảm thấy đơn độc – đặc biệt trong chuyện yêu đương. Với người khác, tình yêu dường như đến dễ dàng. Còn tôi, dù đã yêu, đã thử, cuối cùng vẫn lặng lẽ một mình. Tôi không biết liệu mình có thể gặp được ai đó để cùng sẻ chia tâm tư. Đôi lúc, tôi tự hỏi: Liệu năm 30 tuổi, tôi có thể lấy vợ không?

Và đôi khi, tôi tự hỏi… liệu mình có đang thực sự “sống”?

Viết một bình luận